Viết Cho Anh Chị EM

Viết cho anh chị em 

Hà Nội những ngày đầu tháng 06 thật sự gây cho ta cảm giác khó chịu và buồn bực. Nắng gay gắt, điệp vàng hoe, bằng lăng tím thắm, phượng màu như lửa. Nhưng cái cảm giác khó chịu ấy có thể còn được xoa dịu khi ngày tàn nắng tắt, lúc màn đêm buông xuống, còn cái cảm giác khó chịu và bất lực của mình khi nhìn cả một tập thể như đang chìm xuống càng gây cho tôi cảm giác đau xót hơn. Ngồi viết những dòng chữ này, thật sự không hoàn toàn xứng đáng, không biết lấy tư cách gì để viết, nhưng có một động lực vô hình nào đó thúc đẩy tôi viết ra. Vì khi phải chia tay một năm sinh hoạt bằng chuỗi ngày cuối không như ý, chắc không phải tôi mà có rất nhiều người cảm giác hụt hẫng và trống vắng.

Dù không ưa màu vàng trong những ngày thời tiết như muốn thiêu đốt tất cả như thế này, nhưng tôi yêu màu áo SVCG Bùi Chu. Tôi khoác chiếc áo ấy lên mình và nhìn nó bằng trái tim chứ không phải bằng con mắt.

Từ khi còn là một đứa tân sinh viên, “chân ướt chân ráo” mới lên Hà Nội, còn ngu ngơ lắm, mãi mới quen mấy anh chị cùng quê rồi cứ cuối tuần thì bẽn lẽn theo chân mấy anh chị ấy đi lễ nhà thờ Thái Hà. Rồi được rủ rê đi lễ thứ tư trong Đền Giêrađô, thứ năm đi sinh hoạt nhóm Thái Hà. Cũng chả hiểu nhóm Thái Hà là gì? gồm những ai? nhưng cái bầu khí thân thiết ấm cúng gia đình, rộn ràng náo nhiệt với những bài cử điệu đã làm siêu lòng tôi ngay. Để rồi cứ mỗi lần đến Thái Hà là tôi mạnh dạn lao vào “chơi” hơn. Mỗi lần mặc áo vàng Bùi Chu đi sinh hoạt nhóm, đi tham dự Thánh lễ làm cho tôi cảm thấy đặc biệt, vì mình chẳng giống bạn bè cùng trang lứa, mình được đến gần Chúa hơn ngang qua những anh chị đồng đạo, đồng hương. Tình yêu năm đầu của tôi vô tư như thế, đến với Thái Hà vì cái vui nhộn, ồn ào và náo nhiệt, vì cái ham chơi của tuổi mới lớn.

 


Dần dà, điều khiến tôi thêm gắn bó với Thái Hà là vì có thêm nhiều người bạn mới, thân thiết và gắn bó như ruột thịt. Và cũng từ lúc tham gia Thái Hà mà tôi được trải nghiệm cảm giác có “một người để mà thương nhớ”. Lúc đầu là THÍCH, QUÝ và cuối cùng thành YÊU. Chỉ có Thái Hà mới cho tôi cảm giác như thế, không biết phải diễn tả như thế nào nhỉ, có gì đó mộc mạc, đơn sơ, chân thành nhưng không kém phần hóm hỉnh, vui vẻ. Có những buổi đã hẹn trước đi chơi với tụi bạn nhưng thấy nhóm có lịch sinh hoạt là phải alo cho bạn chuyển lịch ngay. Lịch dạy gia sư được xếp trước cả tháng, nhưng thấy nhóm sắp có chuyến đi xa, thế là cũng ham hố đổi lịch mong có thể đồng hành với Thái Hà nhiều nhiều nữa. Đến với Thái Hà chả khác gì hẹn hò với người yêu vậy, mà có lẽ do năm đó chưa có người yêu thật nên cũng chả biết hẹn hò nam nữ thì có gì thú vị hơn không nữa. Đến với Thái Hà, không chút xa lạ dầu hôm nào cũng có gương mặt mới, nên từ đó mà tôi quen được nhiều bạn bè từ nhiều miền đất khác, bạn đã nhiều càng thêm nhiều (cũng là một việc cảm thấy tự hào đây). Rồi nhóm phát triển mạnh, nhiều người khen bạn mến, mình cũng thơm lây, mặc dù chỉ đóng góp có chút tý tẹo vào công việc nhóm. Yêu Thái Hà vì bạn trưởng nhóm hay hét nhưng hài, yêu Thái Hà vì có quá nhiều người nhiệt tâm, yêu vì Thái Hà hay có những chuyến đi xa tít tắp.

Cũng may mắn được một năm làm thư ký nhóm, nhưng bỗng chốc quay ngang nhìn, điểm mặt nhóm chẳng còn mấy ai quen, nhất là lớp bạn cùng trang lứa, những anh chị thân từ năm nhất. Lớp trước đi lớp sau đến, nhanh quá tôi chẳng kịp định hình. Rồi chứng kiến những truyền thống của Thái Hà bao lớp đàn anh đàn chị gây dựng bỗng chốc phôi phai dần, thật sự hoảng quá. Tinh thần vui chơi trên sân cỏ, tính “sinh viên” lấn át dần tính “công giáo” trong các hoạt động của nhóm. Những chương trình lớn vẫn diễn ra đều đặn như những năm trước để rồi tinh thần anh em lên rất cao, hào hứng lắm rồi lại nhanh chóng rơi xuống vực sâu bởi không có những hoạt động nho nhỏ duy trì tinh thần ấy sau mỗi chuyến đi xa.

 

Dầu đã là sinh viên năm cuối, việc “gõ đầu trẻ” cùng chuẩn bị tốt nghiệp chiếm phần lớn thời gian nhưng tôi vẫn luôn hướng về Thái Hà. Không thể đến thường xuyên nhưng luôn tranh thủ thời gian để đến với nhóm mỗi khi có thể. Bởi Thái Hà là nơi cho tôi điều kiện tốt nhất để gặp gỡ bạn bè, để gìn giữ và sống Đức Tin nơi đất khách quê người, để sống tinh thần nhiệt huyết tuổi trẻ, nên tôi chẳng muốn chứng kiến những giờ cầu nguyện Taizé thưa dần, trống vắng những buổi đạp xe xa xôi đến đọc kinh nơi phòng trọ các thành viên, sự chia trí trong những giờ cầu nguyện khiến tôi chìm sâu trong giấc ngủ hơn là lắng đọng trong ơn Chúa, những chuyến đi xa đông nghịt thành viên mới cũ mà những buổi tập hát, những chuyến viếng thăm bệnh viện chưa đến chục người, những lần hát lễ mà chỉ mong hát nhanh xong một tẹo nào…

 

Cái khao khát được nếm lại những giây phút ngọt ngào sâu lắng trong nhóm, khao khát ấy không chỉ riêng tôi mà chắc hẳn của nhiều người nữa. Để những buổi cầu nguyện không phải ra về trong sự tiếc nuối và buồn rầu, để những buổi tập hát cho thánh lễ thứ tư không bị vùi đi trong sự mệt mỏi, những chuyến viếng thăm bệnh viện thấp thỏm ngóng trông từng thành viên… Nhưng điều tôi cần là làm gì? Sự hi sinh? Hay trách nhiệm. Chợt nhận ra chẳng một thành viên nào đến với nhóm mà không kèm sự hi sinh cả, mà là hi sinh quá nhiều. Nhưng để duy trì một tổ chức, sự hi sinh ấy đòi hỏi phải đi kèm với trách nhiệm. Là người yêu Thái Hà thật sự, có cá nhân nào lại muốn nhìn nhóm đi xuống?

Một năm sinh hoạt nữa đã gần khép lại, hi vọng điều gì đó sẽ tốt đẹp hơn vào năm tới với một BĐD mới với những thành viên mới “tân sinh viên”. Thái Hà sẽ chẳng thể “sống lại” nếu như không có sự dìu dắt của anh chị cựu, tình yêu của các bạn sinh viên và sự nhiệt huyết của các em tân sinh viên. Nguyện xin Chúa chúc lành cho từng thành viên trong nhóm SVCG Thái Hà chúng con có sự quảng đại hi sinh, lòng nhiệt thành và lòng mến để cùng quy tụ nhau, cùng sống Đức Tin và học tập tốt hầu vinh danh Chúa hơn.

 

Bây giờ, ai đó hỏi tôi: yêu Thái Hà vì điều gì? Tôi chẳng biết, vì đơn giản yêu là yêu thôi. Và tôi chẳng muốn “người tôi yêu” yếu ớt như vậy, chỉ mong Thái Hà sẽ là mãi là điểm dừng chân của tôi và nhiều người sau những ngày mệt nhọc và là nơi để anh em được gặp gỡ, liên đới và cảm thấy mình gần Chúa hơn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *